Bây giờ không còn ai bên ta
Ngoài núi rừng và những bông cúc quỳ chớm nở
Bụi đường che khuất dấu chân
Giọt sương chảy từ miền cuống lá
Rơi xuống tay ta ngọt lạnh vết thương đầu
Phố đã chiều
Người xưa nơi đâu
Ngồi với quán nghe mưa về trên núi
Tách cà phê chóng nguội
Ta lặng nhìn từng giọt nước thơm
Bây giờ
Đã là đêm
Làm sao thấy màu vàng bông cúc ấy
Trăng treo mảnh buồn lên trời
Ta đi về trong cái lạnh cứa môi
Chợt muốn khóc trong căn phòng trọ vắng
Không phải lỗi tại cà phê
Chỉ vì lòng ta đắng
Với nỗi cô đơn cao nguyên giữ cho mình