Tưởng mình biết nhiều hóa ra chẳng biết được bao nhiêu
Cần Thơ, mặc tên gọi xuất phát từ đâu? nghĩa là gì? chỉ nghe thương quá!
Một đêm xưa quặn lòng, trở dạ mẹ sinh tôi chính nơi này
Đất Cần thơ nhưng đất có cần tôi?
Cái rốn khi xưa bà mụ cắt ra cha mẹ chôn tận đẩu tận đâu giá mà tôi biết được
Bước lối nào thì không nhầm vào vết khẩn hoang của người đi trước
Đò máy chạy giật mình đêm mất ngủ
Dẫu trăm năm qua đi trên bến gọi Ninh Kiều
Nước vẫn óc ách mơn man mạn thuyền
Bờ bãi khua khoắng trái tim ai bằng dòng xanh trôi chảy mãi
Dừa nước quanh năm giơ những cánh tay trần phần phật vẫy đòi thơ
Xe lôi - lôi trái tim tôi lăn khắp ngõ mưa mờ
Thì cứ lang thang cùng trời xanh mênh mang
Thì cứ miên man cùng dòng xanh thênh thang?
Quên đi nỗi u hoài cùng những tính toan của người khôn kẻ chợ
Ở này mảnh đất chôn nhau có cần thơ, nhưng cần tôi không hở?
Cuối đất cùng trời
Tưởng mình biết nhiều hóa ra chẳng biết được bao nhiêu
Tất cả ùa qua, duy tình yêu dùng dằng níu lại
Đêm Cần Thơ có người thức mãi
Tóc đầm hương, mắt đầm sương...