Khuya lắm rồi anh hãy về đi
Trả em lại một mình với không gian yên tĩnh.
Nghỉ lại một thời ta đã yêu nhau
Về đi anh trăng đã lên cao
Hắt ánh bạc xuống dòng sông mộng ước
Nơi ấy một thời ta đã cùng chung bước
Giờ của riêng ai?
Giọt sương rớt xuống vai
Ai sẽ là người ôm bờ vai ướt?
Ai sẽ là người dìu em trên con đường phía trước?
Xa nhau rồi, em hỏi lỗi tại ai?
Không phải em bao dung.
Mà em muốn anh luôn có nụ cười khi gần người ấy.
Dẫu biết lòng em đau đớn vậy.
Kệ em mà anh hãy về đi.
Trong tình yêu chẳng ai muốn chia ly.
Cũng chẳng ai muốn có lời dối gian ở giữa.
Về đi anh trăng chỉ còn một nửa
Nửa hồn em mây cũng phủ kín rồi.